Sunday, November 13, 2022

VƯỢT SÓNG TRỞ VỀ... NHÀ VÀ VƯỢT SÓNG RA ĐI...

 #NĂMCHOHÔMNAY

1.

Không gì có thể chối cãi được nữa rồi, tôi rất muốn trở thành một nhà văn. Tôi rất thích viết. Tôi có ghi trên blogspot này là kiểu viết vì niềm đam mê. Nên giờ đây, để phục hiện giấc mơ vàng son trẻ của mình, tôi sẽ tiếp tục mài bén lưỡi gươm và viết thấu cáy. Sau này, hoặc kể từ giờ, tôi sẽ đổi bio của mình là @rtist và Writer. Tôi tạm dùng không gian Vinh studio như xưởng đẽo chữ. Và nếu bạn đọc có cơ may té vào vùng nội dung đây, sẽ hiểu được ra chính chốn này gần với bản thảo. Những con chữ thô vụn được viết ra liền tươi, giống như kiểu món tiramisu trộn hầm bà lằng xắn cấu (chính tả chek sau) không tinh chỉnh, không nhiều kỹ thuật cầu kỳ. Thứ tôi mang đến cho bạn chính là các tảng nội dung thô và gần với sự thật của tôi nhất. Hôm nọ, đọc về Hamves Bela, ông ta nói đại ý rằng nghệ sĩ rởm là nghệ sĩ chỉ có suốt ngày tán thán chữ mình. Mà tự soi gương tự sướng lại càng dở. Điều này hoàn toàn đúng với tôi và khiến tôi suy nghĩ rất nhiều về chặng đường sắp tới. Liệu với tất cả những gì hoảng hốt trôi qua với mấy mùa, tháng, năm trước now, tôi đã và đang làm được gì cho chính cuộc đời mình bằng chữ. Dăm ba nội dung, dăm ba cái chaos, dăm ba cái ngu ý vắt não, rồi cũng xếp xó, rồi cũng gửi đến vũ trụ dịu kỳ thấu hiểu được, nghe được chính mình nghĩ gì. Mới đây thôi, điều đó đã khiến tôi cảm thấy mình giống như một tên hoang đường ti tiện. Rằng thứ con người của tôi là loại chả màng gì đến tương lai hệt như tên vô lại chán chường. tay này xảo ngôn, luôn xếp xó đời mình và đưa tất cả mọi sự trù bị, đồng vốn của mình về vô cực. Tôi đã viết nhưng tôi biết mình viết vì điều gì chưa? Mục tiêu viết của tôi là gì? Động cơ nào sai khiến tôi viết? Tôi có bị thao túng tinh thần bởi ai trong lúc viết không và liệu toàn bộ nội dung của tôi sẽ trả lời cho câu hỏi lớn nào cho vấn đề mà tôi phục hiện. 

2.

Đang định dành hết sự tỉnh táo khi viết, để cố không cho ý mình va phải THC, thì ngay lập tức tôi phải làm một bi thật đầy. Hok lẽ đây là cách tôi gọi là phản tư, vừa cố từ chối vừa thực hiện ngay khi có điều kiện là loại tâm lý nghiện sĩ hay cái gì kỳ hơn vậy? Hóa ra bấy lâu nay, muốn hiểu được chính mình, tôi đã không hoặc chưa bao giờ quan sát và ghi chú lại thấu đáo mọi hành vi và ngôn ý của mình. Và vì không quan sát, nên cuối cùng không thâu được bất kỳ data nào có giá trị để phát huy, hoặc cố gắn sản xuất ra được các sản phẩm nào kiếm tiền được từ nó. Một kẻ chưa bao giờ biết kiếm tiền mà lúc nào cũng đau đáu về tiền, thì có lẽ kẻ đó tâm thần thật. Tôi không biết mình sẽ đi về đâu với chữ, việc đào sâu trong viết liệu có giúp tôi trở nên deep - chuyên chính hơn với cái tôi gọi là #nghềviết? Liệu ra nếu quan sát mình, tôi có đủ dũng cảm để uốn nắn tất cả mọi sai lầm của mình, sao cho phù hợp với thế giới, phù hợp với cái cần phù hợp. Hay thực tế là nếu rèn luyện thói quát sát mình thật sâu, có lẽ tôi phải lòng chính mình thì lúc đó còn vô phương cứu chữa. Hok lẽ giờ trời đang yên biển lặng, nhà cửa đang giàu có lộng lẫy đồ sộ nguy nga, tự nhiên phải bỏ tất cả để đi vào bên trong. Liệu khi đi sâu vào bên trong tôi có gặp tôi không. Hay đi vào bên trong rồi, tôi sẽ lọt thỏm vào một lỗ đen to tướng. Hãy học cách học. Thế thì viết đối với tôi là học viết vậy.

3. 

Chuyện hôm nay, tôi bắt đầu bước vào thể nghiệm làm MC. Có thể là chính xác bắt đầu con đường trở thành người kể chuyện theo đúng phong vị mình. Hôm nay cầm giấy, hôm sau chắc có lẽ đọc ý ngay thẳng của mình thích hơn. Vì lúc đó, khâu biên tập đã trở nên là một cỗ máy nội năng thần kỳ. Bài viết của tôi hôm nay có chủ đề VSTV cũng được chuẩn bị khá bợp chợp, vay mượn và tôi cảm thấy hết sức bình thường. Dạo gần đây tôi không còn ám ảnh về những thứ ám ảnh. Tôi cảm được các vấn đề suy thoái CÓ đến cũng hệt như cách trước giờ tôi luôn nhìn ra sự thật và điểm đến của vấn đề vài phút trước khi mọi người nghĩ tới. 

Chỉ có điều lần này, tôi quyết tâm không chia sẻ với bất kỳ ai hết ngoài mình. Vì có thể đây là một kho báu tôi càng (biết cách)  khai thác, tôi càng trở nên giàu có và dư dật. Vì ngay đây lúc này, bạn có biết là cảm giác chữ chảy qua mình nhiều tới mức mà nó sẽ khiến cho tất cả các writer khác phải ganh tỵ hoặc có muốn cố mà sẽ sớm trở thành quá cố. 

Đấy bạn thấy chưa, mới cho con đỹ ý nó đi rong thôi mà nó đã dắt lú mình, và không ngần ngại đưa mình đi vào cái vũng hồ đồ. Chỉ nói, lúc này biểu hiện là viết, mà không ngại mồm ngại mắt. Khi trò chuyện nhân danh sự sáo rỗng, bạn sẽ réo tên ai? 

Tôi vụ va cho cái suy nghĩ vừa xuất hiện bên trên là hành vi cổ xúy suy đồi của THC, một nét cá tính bitches khác của cần sa bên cạnh các keywords thư giãn, chữa lành.

Sẽ làm một bi nữa để nâng cảm xúc hay thậm chí là quan điểm lên một cấp độ. Để xem viết từ lúc có nó, tới lúc hết nó xem có hay và slay hơn không. 

Đấy, lại cố tình xuyên tạc tác dụng phụ của cần sa bên cạnh việc tự hưng phấn rồi. Mentor mà có mặt ngay đây phút này y sẽ cho là mình suy đồi chứ không phải cái đồi bị suy. Y vẫn sẽ dạy trước, cuốn cho mình một điếu tươm tất sau. Vì y sẽ bắt mình đọa ngục họa hình từ chính câu chuyện y tạo dựng tức thời, dựa trên mọi ngu ý của mình khơi gợi. Té vào chính ý nghĩ mà mình đã tự khởi xưởng, bị ám thị bởi sự mỹ hóa giáo điều đổ vấy cho THC mà lại đồng thời muốn tiêu diệt tất cả các THỨC đó để đỡ đau não. Thiệt là phức tạp quá đi. Hút cần thôi mà ghê dị sao?

3. 

Cấu trúc viết 5 fortoday thực ra khá tích cực cho kiểu writer mà có ngu ý tràng giang đại hải. Nó gợi ý về một bức tranh to bự hơn cái mình định viết, về cái gì cần và cái gì đủ. Ngay khi mình phóng chiếu ý niệm ngũ hành trong lúc viết, ra vũ trụ, bạn sẽ cảm thấy sáng tạo trong chừng mực cho phép rồi. Bạn có 5 ý phải (kể) hoàn thành. Vì giống như nhổ cỏ vườn tâm: dọn phải biết cách. Đốt chữ là tôn trọng hay đốt cần là tôn trọng? Đốt chữ cháy ra chữ, hay đốt cần mới chảy chữ ra? Đốt sách là giết sách hay đốt sách là cứu sách? Làm thế nào để quan sát chính mình và có được các kết quả tích cực từ quá trình đó. Hay là chủ động buông xuôi mặc cho dòng đời định nghĩa cho rồi. 

Vâng, tôi hiểu trên đỉnh cao là sự lặng im. Sự lặng im thông thái. Sự lặng im có chủ đích. Rằng nếu như chưa thực sự bước vào trạng thái thiền định, quán khí trong thân, thì tôi có thể dùng viết như công án thiền. 

4.

Thiền viết. Thiền viết giống như bạn sống trước lời nhật ký. Đây là trò chơi tôi làm thường xuyên năm tôi học lớp năm. Kiểu sáng sớm, tôi sẽ viết vào nhật ký và thực hiện đúng y như những gì tôi viết. Bởi tánh tôi hanh quên, mà người hay quên độc đáo này, lúc nào cũng tin mình có thể đẻ ra những ý tứ độc lạ. Vì có lẽ tôi đã là người đẻ ra được đứa con vong tên Nguyễn Hồ Phước Chữ. Nên không thể nào đạt được một chiếc con vật lý để đặt tên Chữ. Huống chi tôi cũng là loại tự nhiên muốn nhân loại không cần phải nhân giống quá nhiều để bảo toàn sự yên bình của chính hành tinh này. Quan điểm cấp tiến cộng hòa này cậu có thấy gần giống như việc cổ xúy cho việc không đồng hành với sự tiến bộ của loài người. Và viết tới đây thì cậu có thể thấy được sự nguy hiểm của một diễn trình không biết suy nghĩ sẽ gây ra hậu quả nghiêm trọng. 

BUÔN NGỦ VÀ KÉM HIỆU QUẢ, TÔI SẼ LẤY KENCOS TRỊ ĐỘC.

5. 

Nếu tiếp tục dùng công án viết để quán sát chính mình, chỉ trong vài mươi phút vừa rồi, tôi có thể tiếp tục đổ vấy cho xao nhãng. Hoặc chính là THC cài vào. Vâng. Chứng lan man. Chứng chuyện nọ xọ chuyện kia. Vì kiểu ngay khi mầy vừa toan huênh hoan giáo điều, thì phản tư đến và làm cho tất cả mọi hành động theo sau đó trở thành một trò hề. Tuy nhiên, quá trình quan sát này khiến mình cảm thấy hài lòng và bắt đầu nhận biết cấp độ 1. Hôm nay, tôi thật tĩnh tại ý thức chuyện mình làm, thứ mình nghĩ và cái mình định viết. Viết cố thì sẽ thành cố viết. Viết vì viết bởi thì sẽ thành chả ra gì và phí phạm với dữ liệu đầu vào. Rõ ràng, cái tồn tại trong não bạn hoặc chữ, đâu phải được quyết định bởi THC. Hoặc bạn cố làm nhanh quá trình đó lại, hoặc bạn cố trì hoãn. Rồi sau đó, do không có thói quen rèn luyện kỷ luật mà mọi dữ liệu đầu ra của bạn đều là tập hơp các kết quả không thực. Vậy nên tôi không còn trách oán bất kỳ phương tiện nào ngăn trở hoặc xúc tiến tôi đến với bộ môn viết. Tôi đã biết viết và tôi và viết vốn không tách rời nhau. Viết là ngôn lời. Khi tôi im lặng, đồng nghĩa với việc tôi đang viết. Và khi tôi đang viết, đồng nghĩa với việc tôi đã thực hành pháp môn im lặng truyền kỳ. Điều gì mang đến cho tôi suy nghĩ tiêu cực, nếu chỉ vướn chấp vào bề ngoài của sự vật sự việc. Tôi liệu có tiếp tục trở lại làm một người bình thường hữu dụng đúng như cách tôi tự dứt mình khỏi ma túy đá, ma túy thuốc lá và ma túy đb. Dĩ nhiên, việc biết mình muốn gì và mục đích sống của đời mình không thể đến ngày một ngày hai. Huống chi quá trình này tôi chưa thực sự khởi động. Lẽ dĩ nhiên, tôi chọn cách bước qua năm tuổi 40. Nghĩa là 10 năm kế tiếp, quan sát chính mình thật kỹ. Tôi đọc lại mọi dữ liệu mình có để chuẩn bị làm thanh sạch các suy nghĩ của mình cho hành trình 10 năm tiếp theo ở tuổi 50, 60, 70, 80 thật rạng rỡ. Dầu gì tôi cũng là con của ba mạ tôi. Ba tôi tên Tài, mẹ tôi tên Hoa. Và trong lúc không biết mình sinh ra với phận số và mục đích gì. Trước khi linh hồn đến với các tế bào sống và vực dậy một hình nhân nào đó đảm nhận việc chuyển giao các thông điệp linh thiêng của vụ trụ dưới hình hài một con người. Bạn được đặt tên. Ai đó gọi tên bạn thông qua ngôn lời ba mẹ bạn. Và người đầu tiên sẽ viết về bạn trước khi rời viện, viết tên bạn trong mọi thưởng phạt phân minh. Tên mình là lẽ sống của đời mình. Vinh ơi. Vinh ơi. Vinh ơi. 







No comments:

Post a Comment

Tình thư cho AI

  Ngày 25/4/2024 Tiếp nối những chuỗi ngày yếm thế, ba viết thư cho con. Nếu không ai đọc thì thật buồn cho người viết, nhưng một khi đã c...