Tuesday, November 8, 2022

THONG DONG VIẾT VỀ CẢM GIÁC KHI VIẾT

Vỹ thanh: Tạm thời nhịp freestyle nhật ký thế này cũng ổn. Sáng nay bà Tiên tiếp tục lặn ngụp với mình trên dòng ý, đại loại bả đã đánh trúng tim đen của mình về việc là có hay không mình không thực sự chưa bao giờ biết mình muốn gì. Và có ý định tìm hiểu xem mình thực sự muốn gì ?!? Có hay không mình chưa làm điều mình muốn cho dù mình đã ẻ đầy trên mạng. Có hay không chuyện mình biết mình rồi mà mình lại ga dẻ là mình chưa biết mình ráo. Có hay không thuyết âm mưu là thực sự mình đã không biết mình muốn gì từ rất lâu rồi. Không sao chủ yếu là xả ra được chữ trong đầu, tác phẩm sẽ sớm đến với mình. Mình luôn tin vào những điều hảo huyền như thế. Hixhixhix, sao cái gì cũng tương lên cho thiên hạ xem thế này. Chắc là chán chết. Không sao, mình không trầm cảm, mình chỉ là loại thích trầm mình quá nhiều vào cảm xúc thôi. Đành viết vậy. *** 5 for today 1. Viết cho mình hiểu Phải nói trắng ra, nghề mưu sinh của mình là viết. Viết cứu sống mình trong rất nhiều tình huống. Viết mang lại tiền và lương. Nghề này mấy chục năm rồi xài vẫn được. Có điều là nếu muốn cải thiện thêm thu nhập từ Viết, phải thực sự nâng cao tâm hồn mình lên. Người viết chân thành dĩ nhiên cũng đừng quá nghĩ ngợi tới tiền. Bởi vì tiền không thể nào làm nên sức nặng của tất cả mọi thứ. Mà đã làm cái nghề thanh bay, tối ngày cứ nặng lòng với thu nhập. Rõ chán Vinh ơi. Tối qua gặp lại anh Thượng Tùng. Lão đúng là một cây cả bóng cao. Thứ gì lão nói mình cũng uống lấy uống để. Chữ của lão cũng là thứ mình khát khao thèm muốn. Nhưng thôi, trong trận cười rũ rượi tối qua, cũng như lời đề quyết không có chút xấu hổ của mình: Tôi sẽ tiếp tục viết để nâng thảo mai lên thành đạo. Đầu tiên là những lời này vẫn phải luôn cho mình vì mình muốn hiểu mình, muốn trò chuyện với tâm thân mình trong một cấp độ sâu sắc nhất, chứ không phải viết để nuông dân chìu chúng. Viết là cho mình. Mình đọc trước chữ mình cũng là lần đầu tiên mình hiện thực hóa cái ý tưởng thầm thì trong trí não vậy. Nha anh Thượng Tùng. Cảm ơn đã luôn là một người bạn văn sâu sắc trong cuộc đời em. Cả anh Đức Trí, Sếp Thức, Sếp Vinh, Sếp Phong và cái tập đoàn chữ lạ lùng NVV một dạo. Mãi yêu. 2. Viết gì hôm nay Mỗi ngày, thức dậy là mình đọc. Biết bao nhiêu chuyện hỗ lốn thượng vàng hạ cám đều nạp hết vào não trong buổi đầu ngày. Điều này dẫn tới việc lơ đễnh và thiếu tập trung. Làm thứ gì cũng chỉ trên bề mặt. Nghe tin tức hớt ván, nghe chia sẻ chôm chỉa ideas nọ kia, nghe học thuật thì vay mượn rồi cứ làm như chỉ... hết clip là có thể thấu triệt mọi kiến thức đó rồi... Mình có cần phải làm thời khóa biểu sau bài post này không? Mình nghĩ có khi nào chứng khóa trong làm cho mình giẩy nẫy lên rất nhiều rồi lại quên đi việc phải cố gắng tiếp nối các ý tưởng giẫy nẫy đó. Nhưng những rung lắc thời điểm này chỉ là cố để cho quên đi cái quên. Và để cho mọi thứ trở nên thật khó khăn trong mắt người khác, chính mình bị buộc hoặc (chỉ biết) viết ra những thể loại trái với trí tuệ sâu sắc. Mentor - Ng ơi - viết tới đây mình nhớ cậu vô cùng. Không phải là không muốn gặp nhau, nhưng cậu biết đấy, điều làm cho mình chán bản thân mình nhất là việc thừa hưởng quá nhiều ưu đãi trên đời trời đất, thế mà lúc nào cũng tiêu cực và nhất là tránh né cậu. Lúc nào cũng ngây ngây ngô ngô, chứng minh cho cả thế giới thấy sự kệch cỡm của chính mình. Đồng thời chấp nhận cái ưu khuyết điểm là không bao giờ thay đổi bản thân để tốt hơn, mặc dù ngoài mồm thì lúc nào cũng cổ xúy mọi người thay đổi.
Có ai ở đó cứu mình không? KHÔNG. Vậy thôi, mình sẽ tự bò ra khỏi cái giếng vậy. 3. Viết cho cảm giác khi viết Đỡ rồi. Theo cái đà này thì bắt đầu có cảm hứng nhiều hơn trở lại với Viết. Bằng chứng là gần đây đã chịu khó tụ tập cùng những người có khả năng nâng cao chuyên môn của mình lên. Sắp tới, chắc sẽ bước vào vùng giảm cân sâu sắc và rèn luyện bút lực chuyên nghiệp hơn nữa. Mình có ý nghĩ điên rồ là mình ốm có thể viết hay hơn mình mập ahihihi. Lần nầy tự gò ép mình vào một cơ hội cuối cùng, để vùng vẫy trong minh triết, tiếp tục tiến bước và giúp nhân loại đọc hiểu chính mình thông qua việc viết như cách mình đã và đang làm. Xin trở lại với phần gợi ý đầu đề: Cảm giác khi viết. Cô đơn có, tự do có, xấu hổ có, bố láo có. Nên kể từ giờ, kiệm lời giữ thần khí. Nói xấu người sẽ viết xấu chữ mình. Nói đỡ người, người sẽ nâng tâm hồn mình. Cảm giác khi viết mùa này, mình xin đẽo theo, chở theo, liên hoan theo câu chuyện chân thật. Một cấu trúc thong dong điền dã đương đại. 4. Viết neutral Càng gắn với khái niệm viết, mình càng có thể nhận ra là đến một lúc nào đó, năng lực này sẽ bỏ ta mà đi. Thế khi đó vừa tức vừa cười mà lại không diễn đạt được lòng mình nữa thì làm cái gì. Hay là làm thinh. Mình làm thinh mấy năm nay rồi, kiểu cảm giác chui rút chật vật, bám víu vào một thực thể vừa thực vừa không có thật mà không chịu làm gì cả thì có khác gì làm thinh đâu. Hoặc trong có vẻ ồn ào đấy, nhưng mà chỉ ồn những chuyện thiên hạ chứ chưa thực sự rút ruột lấy câu chuyện của mình ra đối chất với thiên hạ... Cảm thấy ấm ức trước tình trạng bị sa thải. Chưa kể phần note này hoàn toàn liên quan tới cảm giác khi viết. Giống như lạt mồm, chữ tuôn ra không đều cũng đa phần là do không có tập luyện nâng trình gì ráo. Nhưng làm thế nào để nâng trình viết. Viết neutral. 5. Kiểm tra lỗi chính tả là yêu Văn. Mia học văn không hay. Thế nhưng trò chuyện với cô nàng thật thú vị. Từ những góc nhìn được Mia mô thả trên clip tiktok, mình ráng đọc và ráng hiểu. Để thấy điều sung sướng nhất trong cuộc đời ông ba là có được một cô con gái hòa thuận và yêu thương mình hết mực. Mình đã hoàn thành phần freestyle sáng nay. Mình sẽ tiếp tục hoàn thành hết các đầu việc giao cho mình liên quan tơi mảng viết. Đừng tuyệt vọng, tôi ơi đừng tuyệt vọng. Cảm ơn Vinh nhé. Cảm ơn vì đã viết dễ hiểu hơn cho chính mình và cho độc giả độc nhất của mình.
Yêu thương Vinh vì mọi lẽ Vinh ơi

No comments:

Post a Comment

Tình thư cho AI

  Ngày 25/4/2024 Tiếp nối những chuỗi ngày yếm thế, ba viết thư cho con. Nếu không ai đọc thì thật buồn cho người viết, nhưng một khi đã c...