Tuesday, June 12, 2012

MONDAY MORNING SMILES - 4



TÔI 

"Tình yêu và buổi sáng

Bây giờ là buổi sáng - một buổi sáng có nắng vàng hanh trên con đường lá cỏ
Tôi chỉ muốn nói với em một lời: anh yêu em

Tôi muốn nhìn thấy đôi mắt bỡ ngỡ và bàn tay thẹn thò vì những lời hò hẹn

Em đừng trách tôi sao vội vã giữa chỗ đông người: để chiếc nón u buồn khép vào bờ môi rười rượi ướt

Tình yêu không là những lời toan tính - thì em cũng đừng bắt tôi phải đắn đo: để cho bàn tay du thuyền ngập ngừng trên những làn sóng biếc

Nếu em không hài lòng - em có quyền đi
Cũng như em đã đi chơi trên những bờ sông vào những buổi chiều và nhìn mây bay trong những lần gió thổi

Nhưng xin em cũng đừng vì tôi mà e ngại dùm con chim trời đang mỏi cánh giữa trời xa
Cũng đừng vì mùa thu mà ấp ủ những chiếc lá khô vàng
Cũng đừng vì mùa đông mà sưởi lên nhóm lửa để tan lạc chiếc áo sương mù vì tro xám

Và xin em đừng trách tôi tại sao dám mưa làm giọt lệ buồn cài hoa trên những làn tóc ướt?
Và bài thơ có nghĩa gì khi tiếng khóc cũng chỉ là một thứ âm thanh?
Những tiếng sóng gầm thét, gào vang mang phù hiệu của một chuỗi cười đùa?
Xin em cho tôi được quyền ngạo nghễ như ánh lửa mặt trời chói chang vũ trụ - khiến cho bóng tối không dám hót ca mà phải cúi đầu trốn nhũi.
Em cứ tự nhiên sử dụng uy quyền tuyệt đối của ngôi vị nữ thần ban phát cho loài chim những điệu hót ca
Và chuyền sang những ánh sắc diễm huyền cho những hương hoa được biến thành dị thảo
Em có quyền run đôi tay làm khúc hát nghê thường
Và em có quyền làm đắm say lòng người bằng ngọn sóng đam mê của dòng suối thiên thần mắt biếc

Em có quyền bắt bướm tìm hoa kết lá làm thành mùa xuân

Thì xin em cũng đừng vì chút ngại ngùng giữa một lối đời đông khách và quãng đường đầy rẫy ngựa xe - cho tôi được mở cửa hồn mình gọi gió muôn phương chuyển về dự phần sính lễ

Lời nói yêu em không còn mang vẻ ngăn cách thẹn thò dẫn tôi và em vào lâu đài tình ái

Bây giờ là buổi sáng - một buổi sáng có nắng hanh vàng trên con đường lá cỏ
Tôi chỉ muốn nói với em một lời:
Anh yêu em!" 
...

MONDAY MORNING SMILES - 3


MỘNG MƠ

Luigi
Hy vọng, ngay khi đáp xuống sân bay Rome, anh đã có thể đọc được những dòng viết này.
Đây, lá thư tình đầu tiên. Viết như đã hứa.

Em lười. Lười thật sự. Đó là chân lý không thể chối cãi. Nhưng về lời hứa viết cho anh mỗi ngày, em sẽ ráng duy trì. Để rồi xem, sẽ có ngày anh nhận được nhiều hơn hai lá thư, thậm chí là ba, bốn. Rồi đến ngày không có chữ nào nữa cho mà xem. Hihi, anh quá hiểu em rồi còn gì!
Đừng có mà phiền trách.

Luigi này, Luigi, Luigi, Luigi!
Em thích gọi tên anh. Thậm chí, khi cái tên này khẽ vang lên trong vô thức, em cũng nghe ngọt ngào xiết bao, như cách em vẫn thì thầm vào tai anh thật khẽ, mỗi khi Luigi của em dậy muộn, mỗi khi em nhờ anh tắt hộ mụ iphone báo thức đáng ghét vào mỗi đầu ngày.

Có lẽ giờ này, Luigi của em đang yên vị trên máy bay. Em có thể hình dung ra khung cảnh này rất rõ, kiểu như em vẫn đang ở bên anh, tựa đầu vào vai anh, hay vùi mình vào cái mùi Ý ngây ngất phả ra từ trái tim anh vậy. Kể từ hôm nay, ngày anh đi, em luôn tự nhắc mình rằng con đường vẫn không thay đổi. Ngôi nhà ở phía trên cao thành phố vẫn trơ lì, có ô cửa xanh mở toan đón nắng. Và bên dưới là hai chậu cây phát tài ưỡn ẹo… Nhưng giờ lá đã to hơn, bầu trời nhiều mây hơn, và màu của chiếc phong linh đã bắt đầu sờn bạc. Em sợ người đồng hành hôm nay, không phải người của ngày hôm qua. Em cũng như anh vậy, níu kéo rất dở.

Lúc chạy từ sân bay đến nhà, vẫn lối về quen thuộc, em đã nghe Luigi nói với em bằng một câu tiếng Việt rất sõi, không biết học từ ai: “mỗi khi yêu lại một lần, thì vẫn là những cuồng si rất mới”. Em có dừng lại ở một ngã tư nào đó không rõ. Rồi em bắt đầu suy nghĩ vẫn vơ. Em nhìn lên bầu trời và trách rằng sao anh không ngoái nhìn lại em như ngày hôm qua, hôm kia và những ngày xưa nóng hổi. Bất chợt, em phát hiện mình đang khóc ngon lành. Hình như là to lắm, vì trong số những người qua đường, có một gã xấu xí đang ngoái nhìn. Thế là em vờ lấy tay để đếm đến ngày anh về, nhưng âu lo khiến em cộng trừ không còn chính xác.

Ai chẳng biết định mệnh có thể thay đổi, trong khi mọi thứ còn lại thì không. Ví như một lời nói, ly mojito cay sè, một lần trọn vẹn…đến tàn tiệc thôi đã không còn như chúng là. Luigi của em đang bay đến rất gần thiên đường. Chỗ của anh lúc này có cô đơn và trống trải như lòng em phía dưới này không. Trong thinh lặng, em lại thấy mình mỉm cười. Thế là em trở lại ngay với Luigi của em, trong khoan máy bay, ở hàng ghế First Class, nơi hai ta có thể dũi chân thẳng, tuột vớ và móc những ngón chân vào nhau. Tay vẫn nắm đấy thôi!

Em đang nghe bài hát của hai đứa. “Vola”. Có vẻ mãnh liệt đấy nhưng thú thật, em chả hiểu gì cả. Em yêu bài hát này bởi vì anh yêu nó. Thế thôi.

Luigi, nảy giờ anh chả để ý gì đến em cả. Coi bộ anh mê những công trình kiến trúc hơn em đấy. Em vừa pha thêm bột cream vào tách cà phê nóng hổi kìa. Ngủ tí đi Luigi. Để em thấy hàng mi anh vừa chạm khẽ xuống mí dưới. Ngày mai, khi nắng chiếu từ ô kính máy bay, chúng và cả bộ ria nâu nhạt mềm mại ấy sẽ trở nên trong suốt, đẹp đến tuyệt vời. Ước gì Luigi của em đặt quyển tạp chí xuống và hôn em ngay lúc này. Em sẽ ấm và hôn lại anh ngay. Và xoa đầu anh, như kiểu người lớn hay làm với mấy em bé ngoan bé bỏng.

Em ghét chuyện phải nhớ anh điên cuồng, trong lúc hai ta đang gần nhau. Em ghét luôn cảm giác lo sợ mơ hồ khi anh vẫn ôm em thật chặt trong suốt hai tháng qua. Em ghét luôn cả chuyện cô tiếp viên sẽ mang đến cho anh bộ gối mềm, trong khi sáng mai, em chẳng còn thấy ai bên mình. Em khóc tiếp đây, và anh cứ ngủ ngoan đáng ghét như thế.

Anh chẳng cho em yên nhé, Luigi. Đang nằm viết mà không thể nào thôi nhớ anh đấy.
Hay là vầy, anh đừng trở lại đây nữa.
Một ý nghĩ kỳ quái?
Vì anh về bên em rồi lại ra đi. Mà em thì không thích cái cảm giác miễn cưỡng chia cắt đó. Nếu như không muốn nói là phát điên lên, vì mất anh. Mất anh một lần nữa…
Cảm ơn anh đã đọc lá thư tình đầu tiên. Từng chữ một.
Em sẽ vẫn viết cho anh… Thôi, đừng chờ em. Ghét rồi.
Mi machi tesoro mio… < Em nhớ anh nhiều…>
May quá, Mildred Bailey cứu rỗi linh hồn em

“Oh, It’s time to dream, a thousand dreams of you!
It’s been so grand together, yes, together.
You thrilled my from the start.
You brought the spring again.
Your fingers touched the strings of my heart
And made it sing again.
I hope you dream a thousand dreams of me.
And if you do, I dream my whole life through.
A thousand, a million, a zillion dreams
Of you!”

Luigi, em ghét anh
và tội nghiệp em quá chừng quá đỗi.
Luigi, ngày mai là thứ hai.
Thứ Hai đầy tiên không có anh cơ đấy…


MONDAY MORNING SMILES - 2


TỘI NGHIỆP 


Anh! 
Em vừa đi xem fim về anh a, người ta thì cười, còn em khóc. Em nhớ anh nhiều lắm, chắc anh cũng đang nhớ em phải không:) Em đã lỡ hẹn xem film với anh bao nhiêu lần rồi nhỉ? Những mong ước cuối cùng đó e cũng không thực hiện đựợc cho anh.
Anh xa nhớ ! 
Em xa anh đã 2 tuần rồi! Với em mỗi ngày trôi qua dài vô hạn. E vẫn ko tin mình đã vĩnh viễn lìa xa nhau. Em ước gì đó chỉ là giấc mơ, để khi tỉnh giấc anh vẫn ở bên em, vẫn quan tâm, chăm sóc, chia sẽ mọi thứ với em và chúc em ngủ ngon mỗi tối. Vẫn là ánh mắt trìu mến, yêu thương dành cho em dù em có gây ra bao nhiêu lỗi lầm. Vẫn là những lời nói nhẹ nhàng dù em đang nạt nộ hay bực tức. Em nhớ xiết bao cái ngày cuối cùng gặp anh, hôm đó anh vui lắm, ánh mắt anh rạng ngời hạnh phúc vì đã hai ngày rồi mình ko gặp nhau. Anh à! E biết em đã có lỗi, ích kỷ với anh như thế nào, em đã đối xử tệ với anh ra sao. Không  phải em không quan tâm đến cảm giác của anh nhưng em cố lờ đi tất cả . Em muốn anh phải quên em đi, em muốn anh phải tìm được hạnh phúc khác nhưng em đâu biết rằng, hay em cố tỏ ra không biết chỉ khi bên em, anh mới được hanh phúc. Em đau đớn vì khi mất anh rồi em mới nhận ra được sai lầm đó và không bao giờ có cơ hội sửa sai. Em cứ day dứt mãi vì những mong muốn nhỏ bé của anh em cũng không thực hiện được.
Nhưng mà anh ơi! mình đã từng có thời gian rất hanh phúc phải không anh! Em đã từng rất rất yêu anh.
Anh luôn hỏi em : 

- Anh là người em đã yêu nhiều nhất trong tất cả những mối tình của em phải ko? 

- Uh, em đã yêu anh nhiều nhất, lâu nhất 
Em thương anh nhiều lắm, honey.
Mãi mãi vẫn vậy . 

- Vậy là anh vui rồi
Niềm vui của anh nhỏ bé vậy thôi, chỉ cần biết em đã yêu anh nhiều nhất là anh vui. Anh luôn yêu em mà ko cần sự đáp trả, ko cần sự quan tâm của em. Anh chưa ngừng yêu em dẫu chỉ là một phút. Anh chỉ cần biết em đang vui thì anh cũng sẽ vui, em được hạnh phúc thì anh mới hạnh phúc. Đó là tình yêu đích thực, tình yêu đích thực đầu tiên mà em đã từng biết, từng thấy. Em luôn biết là sẽ không ai yêu em nhiều hơn anh, sẽ không ai chiều chuộng em hơn anh, sẽ không ai hiểu em như anh, sẽ không ai có thể hy sinh cả sự nghiệp và gia đình vì em. Nhưng vì tất cả những điều đó làm em dần xa anh.
Em cho rằng anh là người đàn ông không mạnh mẽ, em luôn muốn một người đàn ông phải đặt sự nghiệp và gia đình lên trên hết và cũng có lẽ em đã ko vượt qua được rào cản của gia đình nữa. Chỉ duy nhất mỗi anh mới cảm nhận được nổi khổ tâm trong em. Em hối hận vô cùng anh ah! Em sẽ không như vậy nữa đâu, hãy quay về với em đi anh.
Anh đã hứa mình sẽ luôn bên nhau kia mà, anh đã hứa anh sẽ ở bên em bất cứ lúc nào em cần, anh sẽ đợi em mãi mãi, nếu sau này chồng em có ăn hiếp em thì anh sẽ cho một bài hoc mà. Sáu năm 3 tháng quen nhau, anh chưa từng thất hứa với em một lần nào. Cho dù sự cách trở về địa lý, cho dù mình ở rất xa nhau nhưng anh vẫn chưa một lần lỡ hẹn với em kia mà. Giờ anh chọn cách này để làm em đau vậy sao anh? Trái tim em đang rỉ máu, đau nhói nhưng em biết nó không  bằng nỗi đau mà anh đã phải chịu đựng. Sao anh không để em được chăm sóc anh một ngày nào, để phần nào em được thấy an lòng hả anh?
Nói sao cho hết sự hụt hẫng, đau đớn này đây. 
Em luôn yêu thương anh và cần anh trong cuộc sống, cần những lời động viên, cần những câu nói quan tâm của anh biết bao. Nếu đây là một giấc mơ dài thì em xin mình sẽ mãi được bên nhau, em sẽ bù đắp tất cả cho anh . Bao nhiêu câu giá như… cứ luẩn quẫn trong đầu em, nhưng đã quá đỗi muộn màng vì anh đã quá xa vời…
Vậy thì em xin kiếp sau mình sẽ bên nhau anh nhé! Anh nói kiếp này mình đã không thành, thì anh muốn kiếp sau mình sẽ nên duyên vợ chồng, chắc chắn là như vậy. Âu đó là số phận và anh cũng đã lựa chọn cách ở bên em rồi. 
Em không còn được thấy khuôn mặt hiền hậu của anh, không thể nghe anh nói, không thể thấy anh cười nhưng em vui vì biết rằng bây giờ anh vẫn luôn bên em, luôn dõi theo và phù hộ cho em. Em luôn để dành một chỗ ngồi cho anh kế bên em, mọi lúc, mọi nơi. Em cảm nhận anh gần gũi lắm. Anh hãy vui vì có rất nhiều người vẫn luôn quan tâm đến anh. Em sẽ cố gằng sống thật tốt để được lên thiên đàng cùng anh. Em hứa với anh em sẽ vui và nhất định sẽ được hạnh phúc, thành đạt.
Nhớ anh nhiều! 

Thương yêu anh vô ngần!
Hình như hôm nay là thứ hai...

MONDAY MORNING SMILES


TÔI

 Gửi bạn
Tôi đang viết trong hoàn cảnh như vầy:
-         Cặp mắt kính vừa gãy đôi (một giây trước)
-         Quên kéo khóa quần khi gặp hơn 20 người đẹp (nhục trong hạnh phúc)
-         Tiền ít, tình tan, đời tàn, dép cao su rách (thảm như bị hãm)
-         Một đống deadline cho nhiều dự án công việc, gia đình… bám meo (chán phèo)
Dùng kết luận: “Lời hứa, trách nhiệm và danh phận đang trôi tuột qua tầm tay” có lẽ thích hợp nhất.
Tuy nhiên, bạn cũng biết rồi đấy (mà hình như chưa), tôi là thể loại người không biết buồn. Thi thoảng, khi chẳng có chuyện gì buồn, tôi có buồn một chút… rồi thôi. Trong những lần gặp đầu tiên, bạn bè đều bảo tôi là người dễ gần, lại có phần vui tính. Kỳ thực, dù cho bên trong có héo úa đến đâu, tôi vẫn treo ngoài mặt một nụ cười tươi cộng thêm lối cư xử có thể đoạt giải “bông hậu” thân thiện. Ngoài chuyện viết lách linh tinh, tôi còn là thợ chụp ảnh nổi tiếng… giỏi và tinh tế. Chú ý, những bình luận trên là của tui, chứ không phải của người ngoài. Nên tôi nghĩ mình vừa xấu lại được bổ sung bởi  lòng tự tin nữa là “Chuẩn ổn!”.
Thu nhập từ hai công việc này, giúp tôi đủ trang trải học phí năm đầu đại học. Nói chung, tôi sống khá tiết kiệm. Thi thoảng, tự thưởng cho mình một chiếc vé xem phim, đôi giày, sách mới của Nguyễn Ngọc Tư… hay ngồi ăn đâu đó. Tôi không ưa quần áo vì căn bản gu thời trang của tôi không ổn lắm. Thi thoảng (tôi thích dùng lại chữ này cho nó thơ), tôi làm những bài mix&match thể nghiệm phối đồ trên chính mình. Đa phần các sáng tạo ấy đều đi trước thời đại. Nghĩa là khán giả không hiểu mẫu đang mặc thể loại gì, trong khi giới stylist chung cơ quan tỏ ra khá e dè kiểu miễn bình luận. Ý thức được chuyện đó, nên tôi không muốn nói thêm về vấn đề này, kể từ giờ phút này.
Tôi có hai hình xăm trên tay phải. Một là chữ “ôm”, hai  là chữ “prajinaparamita” (nghĩa là: Sắc tức thị không, không tức thị sắc). Tuy chúng không hầm hố cho lắm, nhưng tôi hầm hố đủ cho cả ba. Tôi tự hào với chúng, cũng như rất ưa kiểu tóc nữa Tae Yang lai Bằng Kiều. Trong khi mọi “tác phong” trên người tôi đều khiến phụ huynh mẹ đau đến nhói lòng. Cứ mỗi lần rời quê nhà lên thăm thằng con út trai, bà đều “nhói” tim như thế. Bà nói trong lúc tôi chở ra bến xe là bà không còn lời nào để nói nữa. Kiểu đó chắc buồn lắm đây! Nhưng sau này hy vọng mẹ sẽ hiểu tôi hơn bởi chuyện tôi nghiêm túc bảo vệ chủ quyền cái đầu mình.
Kể tiếp về tôi (dù bạn vừa ngáp) rằng tôi nghiện đôi bàn chân múp míp của mình. Mọi người nói chúng đáng yêu như những chùm chuối cau. Tuy phần gót hơi nẻ nhưng bù lại mười ngón chân lúc nào cũng được cắt dũa gọn gàng. Tôi đặc biệt thích ngửi mùi khóe chân khi cắt. Nó khắm khắm và hay hay và thơ thơ. Tuy nhiên, tôi chỉ làm mấy chuyện tế nhị này khi ở nhà một mình. Nghe đâu có gì là ghê so với bọn chuyên xỉa răng rồi … tự ngửi.
Xong!
Kết thúc một ngày làm việc, tôi áp hai bàn tay vào má mình để nghe mùi café sữa đá, mùi thuốc lá, mùi hộp mực rim me của cô bạn đồng nghiệp. Tôi đến tòa soạn muộn và ra về khá trễ. Trước đó, phải hoàn thành mớ thao tác sau: tắt máy lạnh, shut down máy tính, dọn bàn, lau màn hình, tưới nước cho hai chậu phát tài, nhặt lá ba chậu trầu bà, uống một ly nước lọc. Ngày nào cũng như ngày nào.
Hôm nay là sáng thứ hai.Tôi chợt nghĩ về một điều gì đó ít buồn như status “Monday morning smiles” chẳng hạn. Nó hứa hẹn là một câu chuyện tình vui và hay vừa phải. Câu chuyện này thoạt đầu không liên quan đến ai. Ti - cô bạn đồng nghiệp - nói cái chuyện này có vẻ hay ho. Tôi tin mình sẽ thành công và trở thành một nhà văn lưu danh sử sách.

 À quên, xin tự giới thiệu, tôi tên Chim một phóng viên trẻ người non dạ.
Bạn cứ gọi thoải mái, đừng ngại! 

Còn tôi đang bận nhớ đến nàng...



 

Tình thư cho AI

  Ngày 25/4/2024 Tiếp nối những chuỗi ngày yếm thế, ba viết thư cho con. Nếu không ai đọc thì thật buồn cho người viết, nhưng một khi đã c...