Tuesday, June 12, 2012

MONDAY MORNING SMILES


TÔI

 Gửi bạn
Tôi đang viết trong hoàn cảnh như vầy:
-         Cặp mắt kính vừa gãy đôi (một giây trước)
-         Quên kéo khóa quần khi gặp hơn 20 người đẹp (nhục trong hạnh phúc)
-         Tiền ít, tình tan, đời tàn, dép cao su rách (thảm như bị hãm)
-         Một đống deadline cho nhiều dự án công việc, gia đình… bám meo (chán phèo)
Dùng kết luận: “Lời hứa, trách nhiệm và danh phận đang trôi tuột qua tầm tay” có lẽ thích hợp nhất.
Tuy nhiên, bạn cũng biết rồi đấy (mà hình như chưa), tôi là thể loại người không biết buồn. Thi thoảng, khi chẳng có chuyện gì buồn, tôi có buồn một chút… rồi thôi. Trong những lần gặp đầu tiên, bạn bè đều bảo tôi là người dễ gần, lại có phần vui tính. Kỳ thực, dù cho bên trong có héo úa đến đâu, tôi vẫn treo ngoài mặt một nụ cười tươi cộng thêm lối cư xử có thể đoạt giải “bông hậu” thân thiện. Ngoài chuyện viết lách linh tinh, tôi còn là thợ chụp ảnh nổi tiếng… giỏi và tinh tế. Chú ý, những bình luận trên là của tui, chứ không phải của người ngoài. Nên tôi nghĩ mình vừa xấu lại được bổ sung bởi  lòng tự tin nữa là “Chuẩn ổn!”.
Thu nhập từ hai công việc này, giúp tôi đủ trang trải học phí năm đầu đại học. Nói chung, tôi sống khá tiết kiệm. Thi thoảng, tự thưởng cho mình một chiếc vé xem phim, đôi giày, sách mới của Nguyễn Ngọc Tư… hay ngồi ăn đâu đó. Tôi không ưa quần áo vì căn bản gu thời trang của tôi không ổn lắm. Thi thoảng (tôi thích dùng lại chữ này cho nó thơ), tôi làm những bài mix&match thể nghiệm phối đồ trên chính mình. Đa phần các sáng tạo ấy đều đi trước thời đại. Nghĩa là khán giả không hiểu mẫu đang mặc thể loại gì, trong khi giới stylist chung cơ quan tỏ ra khá e dè kiểu miễn bình luận. Ý thức được chuyện đó, nên tôi không muốn nói thêm về vấn đề này, kể từ giờ phút này.
Tôi có hai hình xăm trên tay phải. Một là chữ “ôm”, hai  là chữ “prajinaparamita” (nghĩa là: Sắc tức thị không, không tức thị sắc). Tuy chúng không hầm hố cho lắm, nhưng tôi hầm hố đủ cho cả ba. Tôi tự hào với chúng, cũng như rất ưa kiểu tóc nữa Tae Yang lai Bằng Kiều. Trong khi mọi “tác phong” trên người tôi đều khiến phụ huynh mẹ đau đến nhói lòng. Cứ mỗi lần rời quê nhà lên thăm thằng con út trai, bà đều “nhói” tim như thế. Bà nói trong lúc tôi chở ra bến xe là bà không còn lời nào để nói nữa. Kiểu đó chắc buồn lắm đây! Nhưng sau này hy vọng mẹ sẽ hiểu tôi hơn bởi chuyện tôi nghiêm túc bảo vệ chủ quyền cái đầu mình.
Kể tiếp về tôi (dù bạn vừa ngáp) rằng tôi nghiện đôi bàn chân múp míp của mình. Mọi người nói chúng đáng yêu như những chùm chuối cau. Tuy phần gót hơi nẻ nhưng bù lại mười ngón chân lúc nào cũng được cắt dũa gọn gàng. Tôi đặc biệt thích ngửi mùi khóe chân khi cắt. Nó khắm khắm và hay hay và thơ thơ. Tuy nhiên, tôi chỉ làm mấy chuyện tế nhị này khi ở nhà một mình. Nghe đâu có gì là ghê so với bọn chuyên xỉa răng rồi … tự ngửi.
Xong!
Kết thúc một ngày làm việc, tôi áp hai bàn tay vào má mình để nghe mùi café sữa đá, mùi thuốc lá, mùi hộp mực rim me của cô bạn đồng nghiệp. Tôi đến tòa soạn muộn và ra về khá trễ. Trước đó, phải hoàn thành mớ thao tác sau: tắt máy lạnh, shut down máy tính, dọn bàn, lau màn hình, tưới nước cho hai chậu phát tài, nhặt lá ba chậu trầu bà, uống một ly nước lọc. Ngày nào cũng như ngày nào.
Hôm nay là sáng thứ hai.Tôi chợt nghĩ về một điều gì đó ít buồn như status “Monday morning smiles” chẳng hạn. Nó hứa hẹn là một câu chuyện tình vui và hay vừa phải. Câu chuyện này thoạt đầu không liên quan đến ai. Ti - cô bạn đồng nghiệp - nói cái chuyện này có vẻ hay ho. Tôi tin mình sẽ thành công và trở thành một nhà văn lưu danh sử sách.

 À quên, xin tự giới thiệu, tôi tên Chim một phóng viên trẻ người non dạ.
Bạn cứ gọi thoải mái, đừng ngại! 

Còn tôi đang bận nhớ đến nàng...



 

No comments:

Post a Comment

Tình thư cho AI

  Ngày 25/4/2024 Tiếp nối những chuỗi ngày yếm thế, ba viết thư cho con. Nếu không ai đọc thì thật buồn cho người viết, nhưng một khi đã c...