Tuesday, June 12, 2012

MONDAY MORNING SMILES - 3


MỘNG MƠ

Luigi
Hy vọng, ngay khi đáp xuống sân bay Rome, anh đã có thể đọc được những dòng viết này.
Đây, lá thư tình đầu tiên. Viết như đã hứa.

Em lười. Lười thật sự. Đó là chân lý không thể chối cãi. Nhưng về lời hứa viết cho anh mỗi ngày, em sẽ ráng duy trì. Để rồi xem, sẽ có ngày anh nhận được nhiều hơn hai lá thư, thậm chí là ba, bốn. Rồi đến ngày không có chữ nào nữa cho mà xem. Hihi, anh quá hiểu em rồi còn gì!
Đừng có mà phiền trách.

Luigi này, Luigi, Luigi, Luigi!
Em thích gọi tên anh. Thậm chí, khi cái tên này khẽ vang lên trong vô thức, em cũng nghe ngọt ngào xiết bao, như cách em vẫn thì thầm vào tai anh thật khẽ, mỗi khi Luigi của em dậy muộn, mỗi khi em nhờ anh tắt hộ mụ iphone báo thức đáng ghét vào mỗi đầu ngày.

Có lẽ giờ này, Luigi của em đang yên vị trên máy bay. Em có thể hình dung ra khung cảnh này rất rõ, kiểu như em vẫn đang ở bên anh, tựa đầu vào vai anh, hay vùi mình vào cái mùi Ý ngây ngất phả ra từ trái tim anh vậy. Kể từ hôm nay, ngày anh đi, em luôn tự nhắc mình rằng con đường vẫn không thay đổi. Ngôi nhà ở phía trên cao thành phố vẫn trơ lì, có ô cửa xanh mở toan đón nắng. Và bên dưới là hai chậu cây phát tài ưỡn ẹo… Nhưng giờ lá đã to hơn, bầu trời nhiều mây hơn, và màu của chiếc phong linh đã bắt đầu sờn bạc. Em sợ người đồng hành hôm nay, không phải người của ngày hôm qua. Em cũng như anh vậy, níu kéo rất dở.

Lúc chạy từ sân bay đến nhà, vẫn lối về quen thuộc, em đã nghe Luigi nói với em bằng một câu tiếng Việt rất sõi, không biết học từ ai: “mỗi khi yêu lại một lần, thì vẫn là những cuồng si rất mới”. Em có dừng lại ở một ngã tư nào đó không rõ. Rồi em bắt đầu suy nghĩ vẫn vơ. Em nhìn lên bầu trời và trách rằng sao anh không ngoái nhìn lại em như ngày hôm qua, hôm kia và những ngày xưa nóng hổi. Bất chợt, em phát hiện mình đang khóc ngon lành. Hình như là to lắm, vì trong số những người qua đường, có một gã xấu xí đang ngoái nhìn. Thế là em vờ lấy tay để đếm đến ngày anh về, nhưng âu lo khiến em cộng trừ không còn chính xác.

Ai chẳng biết định mệnh có thể thay đổi, trong khi mọi thứ còn lại thì không. Ví như một lời nói, ly mojito cay sè, một lần trọn vẹn…đến tàn tiệc thôi đã không còn như chúng là. Luigi của em đang bay đến rất gần thiên đường. Chỗ của anh lúc này có cô đơn và trống trải như lòng em phía dưới này không. Trong thinh lặng, em lại thấy mình mỉm cười. Thế là em trở lại ngay với Luigi của em, trong khoan máy bay, ở hàng ghế First Class, nơi hai ta có thể dũi chân thẳng, tuột vớ và móc những ngón chân vào nhau. Tay vẫn nắm đấy thôi!

Em đang nghe bài hát của hai đứa. “Vola”. Có vẻ mãnh liệt đấy nhưng thú thật, em chả hiểu gì cả. Em yêu bài hát này bởi vì anh yêu nó. Thế thôi.

Luigi, nảy giờ anh chả để ý gì đến em cả. Coi bộ anh mê những công trình kiến trúc hơn em đấy. Em vừa pha thêm bột cream vào tách cà phê nóng hổi kìa. Ngủ tí đi Luigi. Để em thấy hàng mi anh vừa chạm khẽ xuống mí dưới. Ngày mai, khi nắng chiếu từ ô kính máy bay, chúng và cả bộ ria nâu nhạt mềm mại ấy sẽ trở nên trong suốt, đẹp đến tuyệt vời. Ước gì Luigi của em đặt quyển tạp chí xuống và hôn em ngay lúc này. Em sẽ ấm và hôn lại anh ngay. Và xoa đầu anh, như kiểu người lớn hay làm với mấy em bé ngoan bé bỏng.

Em ghét chuyện phải nhớ anh điên cuồng, trong lúc hai ta đang gần nhau. Em ghét luôn cảm giác lo sợ mơ hồ khi anh vẫn ôm em thật chặt trong suốt hai tháng qua. Em ghét luôn cả chuyện cô tiếp viên sẽ mang đến cho anh bộ gối mềm, trong khi sáng mai, em chẳng còn thấy ai bên mình. Em khóc tiếp đây, và anh cứ ngủ ngoan đáng ghét như thế.

Anh chẳng cho em yên nhé, Luigi. Đang nằm viết mà không thể nào thôi nhớ anh đấy.
Hay là vầy, anh đừng trở lại đây nữa.
Một ý nghĩ kỳ quái?
Vì anh về bên em rồi lại ra đi. Mà em thì không thích cái cảm giác miễn cưỡng chia cắt đó. Nếu như không muốn nói là phát điên lên, vì mất anh. Mất anh một lần nữa…
Cảm ơn anh đã đọc lá thư tình đầu tiên. Từng chữ một.
Em sẽ vẫn viết cho anh… Thôi, đừng chờ em. Ghét rồi.
Mi machi tesoro mio… < Em nhớ anh nhiều…>
May quá, Mildred Bailey cứu rỗi linh hồn em

“Oh, It’s time to dream, a thousand dreams of you!
It’s been so grand together, yes, together.
You thrilled my from the start.
You brought the spring again.
Your fingers touched the strings of my heart
And made it sing again.
I hope you dream a thousand dreams of me.
And if you do, I dream my whole life through.
A thousand, a million, a zillion dreams
Of you!”

Luigi, em ghét anh
và tội nghiệp em quá chừng quá đỗi.
Luigi, ngày mai là thứ hai.
Thứ Hai đầy tiên không có anh cơ đấy…


No comments:

Post a Comment

Tình thư cho AI

  Ngày 25/4/2024 Tiếp nối những chuỗi ngày yếm thế, ba viết thư cho con. Nếu không ai đọc thì thật buồn cho người viết, nhưng một khi đã c...